Hãy cùng Tùng Phát Computer chỉ ra những cách khắc phục lỗi không mở được file excel nhé! Nếu máy anh chị bị lỗi excel 2007, 2010, 2013, excel 2016, excel 2019 cần cài lại. Hãy gọi ngay hotline 0777 668 568 để được kỹ thuật Tùng Phát hỗ trợ nhanh nhất.
Nếu bạn từng thấy một bàn làm việc trống trơn như thế này mà chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đơn giản chỉ cần bấm phím Tab trên bàn phím để hiện các thanh công trong photoshop cụ bị ẩn. Có thể do bấm nhầm lúc nào đó mà không để ý nên toàn bộ thanh công cụ đều bị ẩn, bạn có thể bấm lần nữa để ẩn chúng đi nếu muốn.
Sao anh quá nhẫn tâm. Chorus: Nói với em một lời trước khi xa rời để em thôi muộn phiền những đêm chơi vơi. Đớn đau mang một đời có ai thấu hiểu chỉ mong khi gặp lại đã quên được người. Nói với anh lời xin lỗi "em sai rồi" "chẳng sao" đâu một mình cũng sẽ
32 quân cờ và hai đối thủ đối mặt với nhau trên một bàn cờ. Mỗi người đều phải tự tính toán để có được nước cờ thông minh nhất và chiến thắng hiểm hách nhất. Sau khi tải game, bạn có thể đăng nhập vào game bằng bất kỳ tài khoản Zing nào. Nếu chưa có tài
Dễ dàng so sánh các ngày nếu lớn hơn một ngày khác với Kutools cho Excel. T he Chọn các ô cụ thể tiện ích của Kutools cho Excel có thể giúp bạn nhanh chóng tìm thấy các ngày lớn hơn một ngày khác trong Excel.. Kutools cho Excel: với hơn 300 bổ trợ Excel tiện dụng, dùng thử miễn phí không giới hạn trong 30 ngày.
1) Tủy răng: Răng được giữ tủy sẽ có "sức sống" và tồn tại lâu dài. Răng được bảo tồn tủy sẽ có khả năng tự hồi phục, chống lại những tác nhân gây hại như vi khuẩn, các chất độc hại khác trong môi trường miệng. Răng có "tủy sống" cũng có màu sắc đẹp
Thời nay, tôi và anh em, ai cũng được đi học đủ 12 năm phổ thông, 2-4 năm cao đẳng hay đại học, vậy mà những ngày đầu bước vào đời, tôi cảm giác như mình bị 'mù chữ' vậy, không biết anh em có thế không, hay do ngày xưa tôi học hành chẳng ra gì.
FN3T. Khi nói ra ý đồ muốn giao việc này cho công an xử lý, tôi đã đóan ra việc Trúc sẽ tìm tôi, xin tôi tha cho Tùng, và quả nhiên tôi đóan không sai. Em. Chủ động hẹn tôi ra quán cà phê, có lẽ mấy ngày nay em suy sụp vì chuyện của Tùng, nên nhìn em rất xanh xao, mặt không có chút thần sắc nào cả. Vừa ngồi xúông ghế, em đã nóng vội đi vào vấn đề luôn. Em tha thiết mong tôi giải quýêt chuyện này bằng tình cảm, đừng để công an can thiệp, nếu không nhất định Tùng sẽ bị xử lý hình sự, trong hợp đồng giữa nguời lao động và công ty, đã có điều khỏan ấy, điều Trúc lo sợ quả không thừa. Nhưng tôi vẫn bình thản, ko phản ứng, Trúc nói gia cảnh gì Tùng rất khó khăn, Tùng là con cả, phải lo cho mẹ già và các em, nếu Tùng gặp chuỵên, họ sẽ sống ra sao. Tôi cuời, nhìn em rồi chất vấn. - Thật ra em mới là nguời sợ Tùng gặp chuyện nhất, còn gia đình cậu ta chỉ là cái cớ! Hình như em bị nói trúng tim đen nên ánh mắt vội lảng tránh nhìn đi huớng khác - Cậu ta thật may mắn khi có người lo cho cậu ta đến vậy. Em biết không? Anh ghen tị với cậu ta đấy! - Có lẽ do anh ấy nhất thời nông nổi nên mới làm ra việc sai lầm như thế. Con nguời anh ấy thế nào, em hiểu rõ nhất, anh ấy thật sự ko phải là người xấu. - Em yên tâm đi, anh biết mình phải làm gì mà. Trúc cảm ơn tôi rối rít rồi lật đật ra về. Tôi ngồi một mình với cốc nâu đá vừa gọi. Tự hỏi không biết mình làm thế có quá đáng không? Từ hôm tuyên bố đủôi việc Tùng ngay ở công ty, tôi đã thuê nguời theo sát Tùng, đề phòng cậu ta tự đi điều tra đuợc những thứ mà tôi đã sắp xếp. Tình cờ, thám tử của tôi theo chân Tùng đến quán ruợu, có lẽ cậu ta suy sụp rất nhiều, cũng phải, chứng cứ rành rành ra như thế, dù có giải thích thế nào thì khó có thể nhận đc lòng tin từ kẻ khác, kể cả Trúc. Tuy Trúc là vợ sắp cuới của hắn, nhưng tôi biết em là nguời rất biết phân định sự thạat là sự thật, tình cảm là tình cảm, hai thứ đó đuợc tách bạch rất rõ ràng. Thám tử của tôi chụp đựơc rất nhiều ảnh, cậu ta uống rất nhiều, thậm chí còn không biết tự đứng lên mà đi về. Rồi sau đó cậu ta đi theo một em chân dài vào khách sạn, tòan bộ quá trình đều đuợc chụp lại rất rõ ràng. Tôi vui mừng vì ko ngờ mình lại vô tình quăng đuợc mẻ luới báu bở như vậy. Tôi cất sấp ảnh vào ngăn bàn. Chủ yếu là lọat ảnh cậu ta đi vào khách sạn cùng cô gái kia, còn những bức ảnh truớc đó tôi đã đốt hết. Tôi chỉ chờ thời cơ thích hợp để Trúc nhìn thấy nó nữa là xong, lúc đó, màn kịch chính thức hạ màn. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình làm như vậy có quá đáng với Tùng và không công bằng với Trúc hay không? Tất cả mọi thứ, từ việc mất bản thiết kế cho đến chuyện tài khỏan của Tùng bỗng dưng có số tiền lớn như vậy là do tôi bày ra, chính tôi đã đứng đằng sau thao túng tất cả. Đuơng nhiên, tôi chẳng dại gì mà mất bản thiết kệ trong hợp đồng với khách, đó chỉ là bản nháp mà thôi. Thực sự, bản thiết kế ấy chẳng có giá trị gì cả. Tôi gửi mail nặc danh cho bên đối thủ, và không ngờ họ lại tung ra bản demo y hệt, có lẽ bên đó họ đang hả hê lắm vì cắp đc đứa con tinh thần của công ty tôi. Quả đúng là ấu trĩ. Tôi đang suy nghĩ, không biết có cách gì để Trúc phát hiện ra chỗ hình chụp của Tùng một cách tình cờ và tự nhiên nhất. Tôi mà đưa cho cô ấy xem, thì tôi lại trở lên rất hèn, hơn nữa, điều này có thể khiến Trúc nghi ngờ về độ xác thực của câu chuyện. Đúng lúc ấy, Trúc vào phòng đưa cho tôi mẫu gỗ mới nhất sắp nhập kho, yêu cầu tôi kiểm tra sau đó báo về cho thủ kho. Hôm nay em thậm chí còn xanh xao hơn mấy hôm truớc. Hình như em mới khóc, có lẽ đêm qua, thế nên tôi thấy mắt em hơi sưng, hơi thất thần. Em có biết là tôi rất đau lòng khi nhìn thấy em trong bộ dạng này hay không? Có một tia hối hận luớt ngang qua đầu, tôi đã suy nghĩ tới việc nên dừng lại. Tôi không muốn thấy em suy sụp hơn nữa. Nhưng mà chuyện đã đến nuớc này, tôi làm sao có thể quay đầu lại? - Anh kiểm tra giúp em, có vấn đề gì để em báo luôn cho bên xuất hàng. Video đang HOT Tôi chống tay lên bàn, thận trọng dò hỏi em - Đêm qua em khóc đấy à? Có biết nhìn em hôm nay rất khó coi không? Em bối rối đưa tay lên che mắt, mịêng luôn khẳng định không có gì. Nhưng tâm can em đã bị tôi nhìn thấu rồi, sao có thể gạt tôi. - Em đừng giấu anh, lại chuyện liên quan đến Tùng đúng không? Em im lặng không trả lời. Tôi tíêp tục tấn công - Chuyện này có lẽ đã khiến cho cậu ta nhận đuợc những đả kích rất lớn. Và thái độ ko muốn gặp gỡ ai cũng là phản ứng bình thuờng của con nguời. Nhất là em, có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi với em, nên nếu cậu ta không muốn gặp em thì em cũng nên để cậu ta có khoảng không gian một mình, suy nghĩ về tất cả. Khi nào cậu ta thông suốt, nhất định cậu ta sẽ gặp em thôi. - Sao anh biết Tùng không múôn gặp em? ADVERTISEMENT - Đơn giản, vì anh cũng là đàn ông, nên anh hiểu, đàn ông rất tự cao tự đại, khi mắc phải sai lầm thì rất dễ tự ti, có xu huớng không dám đối diện. Mắt em bùôn ruời ruợi, giãi bày tâm sự với tôi. - Mấy ngày nay em rất lo cho anh ấy. Anh ấy không nghe điện thọai, em đến nhà tìm thì lần nào cũng không gặp. Em không biết bây giờ anh ấy đang nghĩ gì? Anh ấy định làm gì? - Cậu ta sẽ không sao đâu, buồn thì tìm mấy chỗ đông vui để chơi, vài ngày là sẽ lấy lại tinh thần thôi. Tôi vừa nói, vừa vớ con dao cạo gỗ tên bàn, tỉ mẩn kiểm tra vân gỗ. Không may con dao lệch huớng, cứa vào ngón tay cái, thấm xuống tấm gỗ. Trúc hốt hoảng nắm chặt lấy ngón tay tôi, hoảng lọan đi tìm bông băng. Lúc này tôi đang ngồi ở ghế sopha đối diện với bàn làm vịêc. Tôi cừơi, nói rằng vết cắt bé như thế này, không có vấn đề gì. Nhưng em nhất quýêt đi tìm miếng dán urgo cho bằng được. Tôi hồi hộp chờ đợi, không biết em có lục ngăn kéo của tôi và tình cờ phát hịên ra những thứ cần thấy hay không? Quả thực, sau khi kéo mấy ngăn khác không thấy miếng dán, em đã đụng phải ngăn kéo chứa mấy bức ảnh kia. Tôi căn thời gian, vừa để em kịp nhìn thấy nguời trong bức ảnh đầu tiên, em ngỡ ngàng thò tay vào nhấc sấp ảnh lên, tôi lao đến ngăn cản” Đừng động vào thứ ấy” Nhưng tay em vẫn không dừng lại, em đã kịp cầm gần hết số ảnh ấy lên. Tôi giật từ tay em thật mạnh. - Em ra ngòai đi, anh kiểm tra mẫu xong rồi. Báo lại với bên xuất, chiều nay nhập kho. Em đứng trơ ra như đá, nuớc mắt lã chã rơi - Anh đưa cho em xem. Em xin anh đấy, đưa đây cho em . - Không có gì đâu mà em đòi xem, ảnh linh tinh thôi. - Em nhìn thấy rồi, anh Tùng, nguời trong bức hình chính là anh ấy mà. Chưa để tôi kịp phản ứng, em đã lao vào cứơp ảnh ra khỏi tay tôi. Tôi cứ nghĩ càng nhìn vào bằng chứng đó, em càng phải khóc to hơn. Nhưng tuyệt nhiên tôi không thấy em khóc nữa. Có phải khi nỗi đau quá lớn, thậm chí việc rơi nuớc mắt cũng trở lên khó khăn hay không? - Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên để em nhìn thấy mấy thứ này. - Sao anh lại có những thư này? - Thật ra, sau hôm đuổi việc cậu ta, anh đã cho nguời theo dõi xem cậu ta có gì khả nghi hay không? Mặc dù chứng cứ rành rành nhưng anh vẫn kiên trì tìm hiểu xem thật sự có phải do cậu ta làm hay không? Dù sao anh vẫn tin cậu ta không cố ý làm ra chuyện này. Nhưng mà anh ko tìm đc chứng cứ chứng minh cậu ta vô tội. Những bức hình này là do thám tử của anh vô tình chụp lại cách đây mấy ngày. Anh không muốn nhìn thấy em đau lòng, anh đã định vứt đi. Nhưng mà…. Tay tôi đã ngừng chảy, tôi đặt bàn tay kia lên vai em, ra sức vỗ về - Anh biết là chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng có lẽ cậu ta không cố ý đâu - Không cố ý ư? Chuyện bán bản thiết kế em đã cố tin anh ấy, nhưng còn chuyện này, mọi thứ rành rành, thử hỏi em phải tin thế nào đây? Tại sao anh ấy lại trở lên như vậy? Tại sao anh ấy lại làm thế với em? Tôi nghe những lời trách cứ này, thấy tim mình chợt quặn lên đau đớn. - Vậy em định làm gì? - Em sẽ gặp anh ấy, em phải làm mọi chuyện sáng tỏ. Nói đọan, em chào tôi rồi buớc vội ra khỏi phòng. Một lát sau em quay lại, tự tay dán miếng dán lên vết thuơng khi nãy. Hành động này khiến tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Vài ngày sau, Tùng đến tận công ty để tìm Trúc. Tôi không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo quan sát, mọi việc có vẻ đã đi theo chiều huớng xấu hơn. Cậu ta đứng lỳ ở cổng xả bủôi, còn Trúc thậm chí giờ nghỉ trưa cũng không thèm đi ăn cơm. Cô ấy cứ ngồi cắm cúi ở bàn làm việc, duờng như muốn dùng công vịêc để thời gian. Nhưng dù sao trên mặt em vẫn lộ rõ sự bất an. Tôi sai cấp duới mua cho hai suất cơm, tôi mang một suất đặt ở bàn làm việc, truớc mắt em, tôi bông đùa - Thắt cổ cũng phải chừa một chút để thở, chăm chỉ mấy cũng phải dành thời gian ăn cơm chứ thưa cô nhân viên mẫn cán. Em cuời nhạt, nhìn vào suất cơm, mịêng cảm ơn, nhưng lại tuỵêt nhiên không thấy đả động gì, lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Tôi với tay tắt phụt màn hình. Lúc này em mới nguớc lên nhìn tôi. - Em bíêt Tùng ở duới kia cả bủôi sáng, sao không xuống gặp cậu ta? Em lạnh nhạt đáp - Em không có chuyện gì để nói cả. Có gặp nhau cũng chỉ khiến cả hai khó ăn nói thôi. - Có chuỵên gì à? - Không có gì, chuỵên linh tinh thôi. Cảm ơn anh vì bữa trưa này, em xuống phòng duới ăn cơm với các cô . Tôi nắm tay em giật lại. - Đừng giấu anh, nếu coi anh là bạn, em cứ nói hết ra, rốt cuộc là có chuỵên gì? Em đặt suất cơm lên bàn, ngồi phịch xuống ghế, mắt em đẫm lệ, mặc dù em khéo quay mặt đi chỗ khác, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy. - Hôm ấy em đã nhìn thấy anh Tùng chơi đá. Chính hôm em muốn tìm anh ấy để nói chuỵên cho ra nhẽ, mở cửa buớc vào em đã nhìn thấy anh ấy nằm dài ra đất, bên cạnh tòan Em…. Không biết phải làm sao cả. Từ hôm ấy em không dám gặp anh ấy nữa. Em sợ lắm. Bố em cũng vì em thù ghét thứ đó, tại sao anh ấy biết mà vẫn còn sa chân vào??? Em vừa nói vừa khóc nức nở. Quả thật chuyện cậu ta chơi tôi không hề nhúng tay vào. Là cậu ta tự lao vào. Nhưng nhờ đó mà tôi biết thêm về hòan cảnh gia đình em. Không ngờ em lại bất hạnh như vậy, giờ chứng kiến nguời yêu mình trở lên như vậy, cơ hồ không thể chấp nhận nổi. - Nhưng em không thể trốn tránh mãi đuợc! Dù sao cũng phải gặp cậu ta một lần. Nếu em sợ đi một mình sẽ khó xử, thì anh sẽ đi cùng em. Đừng lo lắng quá, anh biết bây giờ em cũng đau khổ nhiều lẵm nhưng mà em phải bình tĩnh đối diện. Em ăn cơm đi, anh ra ngòai có chút vịêc. Theo Afamily Nếu được chọn lại em có lấy anh không – Phần 3 Em khá bất ngờ khi thấy tôi biết thông tin về em, nhưng nhanh chóng sau đó, em lại tỏ ra xa cách bằng câu hỏi "- Anh gọi cho em có chuyện gì quan trọng không?" Tôi khá không vui về câu hỏi ẫy ngữ địêu ấy của em, nhưng lại nhẫn nại đáp - Anh đến nhà hàng Nhật, thấy quản...
Nếu được lựa chọn lại, em sẽ không chọn anh. Bởi em không chọn một người không cần em, một người có thể giỡn với những gì em nói… Muốn như anh chưa từng đi qua cuộc sống của em như vậy. Đã từng có một khát khao có một tình yêu và muốn chiếm giữ lấy anh là của riêng em, nhưng giờ em lại buông bỏ ý nghĩ đó. Có phải bản thân em là chính câu trả lời cho lí do ấy không? Muốn như anh chưa từng đi qua cuộc sống của em như vậy. Nếu được lựa chọn lại, em sẽ không chọn anh. Bởi em không chọn một người không cần em, một người có thể giỡn với những gì em nói… Em là một cô gái, không phải quá mạnh mẽ chăng mà em có thể nói ra lời yêu anh. Rồi anh, anh để lại những hi vọng cho em, để em cứ nghĩ em đã có được anh. Nhưng đằng sau cái hi vọng ấy anh buông một sự im lặng dài thăm thẳm, mà có lẽ em nghẹn không lên lời. Là ngày mai anh sẽ trả lời em, rồi sao, ngày mai chỉ là những tiếng tút tút điện thoại trong vô vọng, trong đau đớn. ADVERTISEMENT Nếu thời gian quay lại, em sẽ không chọn anh- người có thể đùa giỡn với những gì em nói… Là lúc đó em đã hiểu, anh không thuộc về em. Có lẽ em sẽ không đến mức hận anh như hiện tại, đó là cảm giác mỗi lần em đối mặt anh. Nhưng hận cũng chẳng thể kéo dài được lâu, khi không đối mặt anh thì em quên, em không hề hận anh, mà hận lòng tự kiêu của bản thân mình. Vì sao? Vì em yêu anh, em muốn có anh. Một cô gái một khi đã bắt đầu thì không bao giờ muốn mình trở lên chơi vơi, vậy tại sao lại nhận được kết thúc im lặng đáng sợ như thế. Em không biết mình nên buông hay nên tiếp tục với sự im lặng ấy. Một con đường chơi vơi trong bóng tối, cảm xúc và lý trí em nên đi đường nào? Nên kết thúc luôn hay nên im lặng tiếp cùng anh? Thời gian sao dài đằng đẵng vậy? Rồi, anh im lặng, em cũng im lặng, hai chúng ta cùng im lặng. Trong cái im lặng nặng nề ấy, em và anh vẫn cố tình gặp nhau, đối với em gặp nhau như vậy chỉ để xem ai sống tốt hơn ai, xem ai chịu đựng hơn ai, xem anh có tiếp tục im lặng không? Là im lặng, và im lặng. Kết lại thì cô gái à, mạnh mẽ lên, cần phải biết con đường em đi, em bắt đầu vậy thì không có lí do gì để không kết thúc cả. Cứ coi như con đường dài ấy đã đi hết, giờ em cần phải rẽ ngang, thay vì bước tiếp sẽ xuống vực. Và kết thúc, câu trả lời cũng có, lời xin lỗi cũng có, có lí nào em lại phải hận anh. Nhưng không hận, không ghét nhau thì cũng chẳng thể trở lại như cũ được. Cũng chẳng thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Có lẽ em nên kết thúc sớm thay vì em lại chọn cách dày vò nhau chỉ vì một lời hứa. Thời gian có thể làm nên hành động nhưng chẳng thể chỉnh sửa để lựa chọn lại. Thời gian chỉ chọn lựa một lần, là em chọn không đúng. Cứ xa lạ, xa lạ mãi… khoảng cách chỉ có nới rộng thêm mà không thu hẹp. Nên ngay từ đầu, em không nên chọn anh. Theo VNE Không quên được người đàn ông phản bội Yêu nhau 5 năm, bao khó khăn, cách trở vậy mà cuối cùng anh ta lại phụ em, yêu người khác. Em chào chị Thanh Bình! Em muốn vơi đi nỗi đau, muốn tìm cách quên được anh nhưng không được. Giờ em mong chị hãy cho em một lời khuyên để em thoát khỏi hoàn cảnh đau khổ này. Em năm nay... Tin mới nhấtNửa năm mới lên nhà con dâu chơi mà nó chỉ cho được thùng sữa, về mở ra tôi giật mình thấy thứ bên trong180252 12/06/2023Được cái vợ chồng chúng cũng có chí lớn. Chúng chỉ xin 500 triệu còn 800 triệu chúng bảo ông bà để dưỡng già phòng thân. Các con có thêm 500 triệu nữa nên vay mượn tiền ngân hàng mua căn chung cư gia tâm lý 4 đặc điểm thường gặp của đàn ông cực kỳ ích kỷ140448 12/06/2023Bản chất của con người là quan tâm đến nhu cầu của bản thân. Tuy nhiên, trong quá trình đạt được những mong muốn, nhu cầu của bản thân, chúng ta không thể bất chấp vì lợi ích của riêng mình mà làm ảnh hưởng đến những người xung tôi thất nghiệp bị cả dòng họ coi thường và cái kết hoành tráng sau 10 năm135919 12/06/2023Hôm nay tôi chính thức được bố mẹ chấp thuận cho giữ quyền quản lý chuỗi cửa hàng kinh doanh hoa quả. Đó là tâm huyết suốt gần 10 năm của bố, sau những tháng ngày vất vả bị coi thường vì không có nồi cơm điện khi biết tôi đòi nợ bạn của anh133950 12/06/2023Số tiền cho bạn chồng nợ quá lâu rồi, tôi không thể kiên nhẫn chờ đợi người ta tự giác mang tiền đến nhà trả nữa. Thế nên, tôi giấu chồng đến nhà bạn thân của anh ấy đòi cưới mẹ tôi chỉ mua được kiềng 5 chỉ cho con dâu mà nhà vợ tặng rể nhà 5 tỷ kèm điều kiện điếng người113949 12/06/2023Thật sự mà nói tôi định đến khoảng 30 khi có công việc ổn định và kiếm được 1 khoản tiền để có thể mua căn chung cư nhỏ thì mới đám thói quen âm thầm hủy hoại mối quan hệ vợ chồng cần tránh xa102503 12/06/2023Khi một trong hai người liên tục tỏ ra bất mãn và phàn nàn về những điều từ nhỏ tới lớn, họ bắt đầu khiến người kia mất tinh thần và cảm thấy mình không thể làm đúng điều gì. Dần dần, nửa kia dần xa cách đảm...102054 12/06/2023kinhthedothi - Ngày Minh được Thịnh dẫn về ra mắt gia đình, ông bà Lân không ưng ý cho lắm, nhưng là con trai duy nhất trong nhà và cũng đã bước sang ngưỡng ế nên nói như cách của ông Lân là có gái theo về là tốt rồi .Nhìn mâm cơm ở cữ của chị gái, tôi sốc đến mức phải gọi taxi đưa chị đi ngay vì không chịu đựng nổi chính mẹ ruột mình074737 12/06/2023Mẹ tôi là một người phụ nữ xấu tính. Tôi là con gái ruột của bà nhưng không sao chấp nhận được tính cách, ứng xử cũng như lời nói của chính mẹ mình. Bà đanh đá, chua ngoa, bắt nạt chồng conBiết vợ bị ngất ở công ty nhưng phản ứng của chồng khiến tôi đau lòng074527 12/06/2023Nói với chồng về tình hình sức khỏe của vợ, cứ nghĩ sẽ được lời động viên, nào ngờ, tôi lại bị mắng. Biết thế tôi im lặng cho đỡ phiền bạn trai cố thuyết phục, tôi vẫn giữ quan điểm không làm dâu074446 12/06/2023Tuy nhiên chúng tôi không quá rạch ròi và vẫn để cảm xúc tự nhiên đến. Trong thời gian này, anh ấp ủ nhiều kế hoạch khởi nghiệp, luôn nỗ lực và quyết tâm dù tài chính eo sinh con đầu lòng ở viện, vợ trẻ đau đớn nằm nghỉ nhưng chồng liên tục bảo nhường giường để anh chợp mắt203042 11/06/2023Mới đây, một bà mẹ trẻ người Mỹ tên Lizzie đã chia sẻ lại câu chuyện đi đẻ đầy tủi thân của mình trên Tiktok. Chia sẻ này của cô đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm của các mẹ bỉm đêm mẹ chồng xông vào phòng cưỡng ép kéo con trai đi, bắt cả hai phải ly hôn chỉ vì điều này202751 11/06/2023Biết rằng không nên vạch áo cho người xem lưng, đăng lên mạng ắt bị chê cười nhưng nàng dâu không biết nên làm thế nào nữa nên đành cầu cứu cư dân bạc nhiều đến mấy mà thiếu đi một điều thì sẽ bị ghét bỏ và rời xa201234 11/06/2023Câu nói thật trần trụi nhưng nó rất thực tế. Đúng vậy, trong bất kỳ mối quan hệ nào, ai lại muốn gắn bó với một người không có sự chân thành, đúng không?"Bí mật" của một cuộc hôn nhân hạnh phúc150958 11/06/2023Yêu một người thì dễ, nhưng yêu người đó cả đời lại không hề dễ chút nào. Tình yêu là sân khấu, là pháo hoa rực rỡ nhưng kết hôn chẳng khác nào tẩy trang sau hậu học đắt giá cho người phụ nữ chần chừ ly hôn khi phát hiện chồng ngoại tình131657 11/06/2023Như bạn đã thấy, rất khó để một mối quan hệ trở lại như ban đầu sau khi một trong hai người ngoại tình. Do đó, khi cân nhắc xem bạn có nên tha thứ cho việc bị phản bội hay không, hãy nhớ rằng bạn đã không làm điều gì sai bố chồng nhờ một việc, con dâu choáng váng phát hiện ra chuyện bí mật suốt 10 năm của bố chồng131345 11/06/2023Trước khi cưới, tôi và anh ấy có bàn bạc lựa chọn ở riêng để cuộc sống thoải mái, không bị gò bó và tránh đi mối quan hệ không tốt giữa mẹ chồng - con dâu như người ta thường 'sát thủ' của tình yêu vợ chồng mà bạn không biết123538 11/06/2023Khi kết hôn, ai chẳng muốn có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Ai chẳng muốn được chồng yêu nhưng muốn thế trước hết hãy biết những gì làm chồng ghét mật của con dâu123448 11/06/2023Đã gần 23 giờ mà chưa thấy con dâu về, bà Minh buông màn lên giường từ lâu nhưng không sao ngủ được. Bà nằm nhẩm tính, dễ cũng đến cả tháng nay Hương về khuya mà các lý do cô đưa ra đều rất qua chồng hiện đại mong con dâu sắc sảo, giao cả tiệm vàng sau 2 tháng123401 11/06/2023Vì gia đình làm kinh doanh nên mẹ chồng muốn chọn dâu sắc sảo, nhanh nhạy làm ăn, các việc khác không quan cưới cầu vồng đẹp mê mẩn của cặp đôi nên duyên nhờ định mệnh223413 10/06/2023Brian Moy và Emily Zboril đến từ Mỹ lần đầu gặp nhau tại một hội nghị dành cho các nhà khoa học ở Ý. Sau một thời gian dài hẹn hò, Brian đã cầu hôn bạn gái mình ở San Antonio Mỹ vào dịp Giáng sinh khi hai người đang lái xe cùng nhau.
Vừa đến rước dâu, chú rể đánh rơi cả hoa cưới còn mẹ chồng thì ngất luôn khi thấy cô dâu mặc chiếc váy đó Đang xem Nếu được chọn lại em có lấy anh không Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn , thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa. Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt. Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò – Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế – Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm! Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con. – Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì? Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao ? – Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày! Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính – Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không? Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp đánh rơi cả thế giới . Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên – Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì? – Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao ? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không? – Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì? – Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à? – Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi. Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết. Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn – Con xin hai nguời…. . Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau. Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói – Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con…. Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà. – Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ…. Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên – Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả…. Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ. – Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao? Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói – Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi! Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. – Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có chết anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!! – Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi. – Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc. Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh – Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không? – Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép! Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại – Anh đi đâu? – Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm! – Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không? – Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc. – Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì? – Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi. – Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác. Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn , thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa. Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt. Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò – Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế – Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm! Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con. – Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì? Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao? Xem thêm Đáp Án Đề Thi Tuyển Sinh Lớp 10 Môn Anh Năm 2014 Tại Tp, Đáp Án Kỳ Thi Tuyển Sinh Lớp 10 Năm 2014 Tại Tp – Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày! Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính – Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không? Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp đánh rơi cả thế giới . Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên – Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì? – Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không? – Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì? – Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à? – Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi. Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết. Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn – Con xin hai nguời…. . Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau. Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói – Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con…. Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà. – Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ…. Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên – Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả…. Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ. – Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao? Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói – Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi! Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở. – Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có chết anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!! – Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi. – Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc. Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh – Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không? – Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép! Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại – Anh đi đâu? – Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm! – Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không? – Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc. – Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì? – Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi. – Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác. Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Theo Afamily Bồ của vợ trốn trong tủ quần áo, tôi nói một câu mà khiến gã tự động bước ra Ngồi lên ghế, tôi vắt chân châm điều thuốc rít một hơi dài, luồn khói phả vào khuôn mặt không còn hạt máu của em. Tôi nhếch miệng. Bản thân tôi không phải là một người đàn ông hoàn hảo nên chưa bao giờ tôi yêu cầu người yêu mình phải quá hoàn hảo. Tôi chỉ mong những mảnh khuyết của cả hai, có thể ghép lại thành sự hoàn hảo hoặc chí ít ra, nó sẽ không gây tổn hại gì đến cuộc sống chung của cả hai. Ngày tôi công khai mình yêu em, nhiều bạn bè đã vỗ vai tôi nên suy nghĩ kĩ lại. Vì em là một cô gái có rất nhiều người theo đuổi và em cũng đã trải qua rất nhiều mối tình khác nhau. Mọi người sợ tôi với em rồi sẽ chẳng đi về đến đâu. Nhưng tôi chẳng quan tâm đến lời người ta nói, yêu nhiều đâu có nghĩa là không đứng đắn. Chỉ đơn giản là vì chúng ta không hợp nhau, không thuộc về nhau mà thôi. Tôi tin rằng, mình không phải là người đàn ông đầu tiên nhưng sẽ là người đàn ông cuối cùng của em. Rồi ngày ấy cũng đến… Sau hơn một năm yêu nhau, tìm hiểu nhau, tình yêu của chúng tôi cũng có một cái kết đẹp là một đám cưới khá hoành tráng, long trọng. Bạn bè, đồng nghiệp, họ hàng đến chúc mừng đông lắm, ai cũng khen cô dâu của tôi xinh đẹp. Chỉ nghe bấy nhiêu dó thôi cũng khiến tôi thấy phổng hết cả mũi lên rồi. Lồng nhẫn cưới vào ngón tay thon dài của em, tôi tin rằng nó sẽ mãi ngự ở đó, trường tồn cùng tình yêu của chúng tôi. Chỉ tiếc sự đời luôn lắm đổi thay và chữ ngờ chẳng ai học hết được mà thôi. Tôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. Ảnh minh họa Sau khi kết hôn, chúng tôi trở lại với guồng quay công việc thường ngày. Thú thực là công việc của tôi khá bận rộn, lại còn thường xuyên phải đi công tác nữa nên tôi thấy có lỗi với em lắm vì không quan tâm được nhiều tới em. Cứ rảnh rỗi ra một cái là tôi đưa em đi chơi, đi mua sắm coi như là bù đắp tinh thần. Tôi động viên em cố gắng thêm một thời gian nữa, đợi khi nào tôi tiến lên một ví trí tốt hơn thì sẽ có nhiều thời gian hơn dành cho em. Kết hôn xong em cũng xinh đẹp, quyến rũ, trẻ trung hơn rất nhiều làm tôi nhận được không ít lời cảnh báo từ mọi người. Nhưng tôi tin em, bởi kết hôn cũng được gần 1 năm rồi, em chưa từng làm chuyện gì khiến tôi phải suy nghĩ cả. Vậy mà ngày hôm đó… Kết thúc chuyến công tác, tôi về nhà sớm hơn dự định 1 ngày. Xuống sân bay, tôi định gọi điện báo cho em nhưng lại muốn em bất ngờ nên cất điện thoại đi và đón xe về ngay nhà. Mở tủ cất giày, tôi giật mình khi trong đó xuất hiện đôi giày nam lạ hoắc. Tôi chưa từng mua nó bao giờ. Hay là em mua sẵn cho tôi, hay là… Tôi định cất tiếng gọi em nhưng nghĩ làm sao, tôi lại bước thẳng về hướng phòng ngủ. Cửa bị chốt, tôi dùng chìa khóa của mình để mở. Cánh cửa vừa mở ra, trước mắt tôi là cảnh tượng không thể không ngừng làm tôi suy diễn. Chăn gối lộn xộn, rơi cả xuống đất. Chiếc váy ngủ em đang mặc trên người thì xộc xệch, còn khuôn mặt thì tái mét lại, miệng ấp úng – Anh đã về rồi… Sao anh về sớm vậy mà không gọi em ra đón. – Vì anh muốn tạo bất ngờ cho em mà. – Tôi nhìn em cười nhạt Xem thêm Nghệ Sĩ Trường Giang – Tin Tức Mới Nhất Về Trường Giang Sự im lặng của em càng khiến tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.Ảnh minh họa Tiếng động lạ đột nhiên phát ra từ tủ quần áo. Tôi tự cười trong đầu vì biết rằng kẻ đó chính là gã bồ của em. Lao vào túm hắn ra ư? Không, tôi muốn hắn tự động bước ra đây cơ? Ngồi lên ghế, tôi vắt chân châm điều thuốc rít một hơi dài, luồn khói phả vào khuôn mặt không còn hạt máu của em. Tôi nhếch miệng – Anh quên không nói với em, trong tủ quần áo hôm trước anh đi có để vào đó lọ hóa chất cực độc mà bạn anh nhờ mua để nghiên cứu, chỉ cần không may làm đổ ra thôi là mất mạng như chơi ấy. Thế nào mà vừa dứt lời, gã bồ của em đã bật tung cánh cửa, lao ra quỳ xuống chân tôi xin lỗi rối rít. Có lẽ gã thừa biết cái hóa chất cực độc mà tôi nói là gì. Thà ra thú tội còn hơn là để tôi xông vào đập cho hắn một trận nhừ tử. Tôi cho hắn 5 giây để cút khỏi nhà tôi. Tôi không hiểu sao khi ấy mình lại bình tĩnh đối mặt với sự phản bội đến như vậy. Giờ thì chỉ còn lại mình em và tôi trong căn phòng mà cả hai đã từng có những phút giây vô cùng hạnh phúc. Em ngồi đó bất động. Sự im lặng của em càng khiến tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Giờ cuộc hôn nhân của tôi đang chìm trong bóng tối, tôi vẫn còn tình cảm với em, vẫn thương em nên không muốn nó dừng lại. Nhưng sự phản bội của em lại khiến tôi đau đến tận tim, nghĩ tới là uất hận. Tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi cần lắm một lời khuyên lúc này các bạn ạ! Lúc tôi sinh con cũng là lúc anh vội chạy tới chỗ nhân tình khi hay cô ta đau đẻ Anh nói với tôi, cô ta chỉ là sai lầm nhất thời, nhưng rồi tôi ngỡ ngàng khi biết, chính bản thân tôi mới là sự lựa chọn đầy toan tính của anh. Tôi quen anh qua mai mối của bạn bè, lúc hai đứa đến với nhau, tôi đã hi vọng rất nhiều vào mối quan hệ này. Bởi tôi thấy anh… Post navigation
- Em có cần phải mua gì tới không? Tôi hớn hở chạy ra xe đưa cho em gỉo hoa quả và bảo - Anh chuẩn bị hết rồi, giờ thì chỉ cần đến gặp mẹ chồng tuơng lai của em thôi. Ngồi trên xe, em cứ thấp thỏm ko yên, tôi phải công tác tư tuởng để em bớt hồi hộp. Cũng phải, lần đầu tiên gặp gỡ nguời lớn, lại trong hòan cảnh như thế này, ắt hẳn cô gái nào cũng lo sợ. Tôi luôn miệng trấn an em rằng mẹ tôi nhìn bề ngòai hơi sắc sảo, nhưng tính tình thì ko đến nỗi nào. Em có vẻ yên tâm hơn, nhưng tôi không ngờ cuộc gặp gỡ lại biến thành cuộc chiến tranh kinh hoàng mà nguời khơi mào lại chính là mẹ tôi. Cất xe vào gara, tôi dắt tay em lên nhà, mẹ tôi lúc bấy giờ đang ngồi ở phòng khách. Tôi lập tức dắt em đến gần mẹ, giới thịêu luôn - Mẹ, hôm nay con dẫn Trúc về ra mắt mẹ này. - Dạ, cháu chào bác ạ! Mẹ tôi vẫn đang chúi mũi vào mớ giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Tôi sót ruột lên tiếng - Kìa mẹ, khách đến nhà chơi, mẹ dẹp mấy thứ này sang một bên đi, lát làm sau. Mẹ tôi chau mày lộ rõ vẻ khó chịu, bả chép miệng nói bóng gío - Khách nào mà quan trọng hơn chỗ hóa đơn tiền tỉ này chứ? Trúc hoang mang nhìn tôi. Tay em run bần bật, tôi nắm tay em chặt hơn. Càng nghĩ càng ấm ức. Rõ ràng tôi đã thông báo cho mẹ tôi truớc về chuyện ra mắt. Vậy mà mẹ tôi lại hành xử dửng dưng như vậy, ko biết bà có ý định gì nữa. Hôm nay Trúc mặc một chíêc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, mái tóc đen buông xõa ngang lưng. Thọat nhìn đã thấy tóat lên vẻ hiền dịu. Tôi đã cố tình chọn cho em bộ váy này để mẹ tôi có thể hiểu đuợc, em là nguời giản dị, chỉn chu, nhưng thậm chí bà ko thèm liếc một cái xem khách nhà mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi bảo Trúc ngồi xuống ghế. Hai đứa tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi kiên nhẫn nói. - Mẹ có thể nghĩ là con ko nghiêm túc, con nông nổi nên mới quýêt định đi đến hôn nhân với Trúc. Nhưng từ trước tới nay, con ko có cảm giác với ai ngòai Trúc. Thế nên chuyện đám cuới lần này là con và cô ấy hòan tòan tự nguyện. Dù là mẹ ko hòan tòan tán thành, con biết là mẹ chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng mà con mong mẹ ủng hộ. Mẹ tôi gỡ cặp kính bỏ xuống bàn, lúc này bà nhìn thẳng về huớng chúng tôi. Bà hỏi lại. - Nghĩa là anh quýêt định rồi đúng không? Sau này không hối hận? - Vâng, tuyệt đối ko hối hận. - Vậy thì mẹ còn lý do gì để ngăn cản nữa? Chỉ sợ có nhiều thứ mà anh chưa kịp nhìn thấu thôi. – Mẹ tôi nói đầy ẩn ý. Bà ấy quay sang hỏi Trúc. - Cháu là nhân viên cấp duới của Bình đúng không? Em e ngại đáp lại ” Dạ, vâng “ - Vậy thì chắc cháu cũng hiểu, vị trí của thằng Bình là vị trí mà biết bao nhiêu nguời muốn ngồi vào. Công ty này đã họat động mấy chục năm nay, tiếng tăm trên thuơng trừơng ko phải là ko có. Trước giờ nó chỉ lao đầu vào làm việc, ko hề có tí kinh nghiệm yêu đuơng, nhưng nó ” Ong buớm ” bên ngòai ko bao giờ gây hậu quả. Có chăng lần này là một sự sai lầm, hay đúng hơn, biết đâu lại có bàn tay khéo léo sắp đặt. - Kìa mẹ!!! Tôi nghe đến đây thì lập tức muốn ngăn mẹ tôi lại. Mẹ tôi là nguời quá từng trải, mỗi lời nói của bà còn sắc hơn dao, chắc chắn sẽ làm tổn thuơng nguời nghe ghê gớm. Trúc mới tiếp xúc với bà lần đẫu nghe những lời này, làm sao cô ấy chịu nổi. Nhưng bà ko dừng lại, bà tiếp - Thằng Bình nó còn trẻ, nó chưa hiểu rõ về lòng dạ con nguời. Bác đã dạy bảo nó rất nhiều, nhưng nó hành động cảm tính nhiều hơn lý trí. Cho nên nó hay bị lợi dụng. Không biết cháu làm việc với nó nhiều, cháu có nhận ra điều đó không? - Dạ???? Trúc lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, em hoang mang đến nỗi sắp bật khóc. ADVERTISEMENT Video đang HOT Mẹ tôi thấy thế bà khẽ nhếch mép cuời, có vẻ rất hả hê khi lần luợt dùng lời nói bại Trúc. Tôi không kiên nhẫn đuợc nữa. Tức tối đứng dậy, kéo luôn theo Trúc đứng lên. - Đủ rồi, mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Từ đầu đến cuối mẹ ám chỉ cô ấy gài con, lừa con. Chuyện cô ấy có thai là do con gây ra. Con là đàn ông, con chịu trách nhiệm là điều đuơng nhiên. Mẹ ko tán thành thì con cũng đã quýêt như vậy rồi. Con đưa cô ấy về. Tôi toan dắt Trúc đi thì bà gọi lại - Khoan đã, đã tới đây rồi thì dùng bữa cơm rồi về. Nhà này đâu hẹp hòi đến mức ko đãi khách đc một bữa. Mẹ dặn gíup việc làm cơm từ sớm rồi. Bây giờ dọn lên đuợc chưa? - Dạ, cháu cảm ơn bác, nhưng bác ko cần khách sáo đâu ạ, cháu ăn ở nhà rồi ạ - Sao? Chê cơm nhà bác khó nuốt à? - Không, không ạ, cháu ko có ý đó. - Vậy thì đừng từ chối. Nếu ko dễ gây hiểu lầm cho chủ nhà lắm. Tôi thậm chí còn hồi hộp hơn, cuộc đối thọai giữa hai nguời sặc mùi đạn. Tôi không dám tuởng tuợng sau này về chung một nhà cuộc sống sẽ ra sao nữa. Tôi thương Trúc vô cùng. Em hiền lành như thế kỉêu gì mẹ tôi cũng bắt nạt. Tôi tự nhủ, cuới xong phải ra ở riêng, nếu ko tôi cũng ko đc yên ổn ngày nào. Thôi thì lo từng chuyện một, giải quýêt từng thứ một đã. Mẹ tôi đi xuống bếp, Trúc biết ý nên cũng đi theo, vào phụ gíup dọn cơm. Tôi lo lắng bám theo sau. Tôi rất sợ lại xảy ra chuỵên gì. Hôm nay nhà tôi chuẩn bị khá nhiều món. Dù sao thì mẹ tôi cũng ko quá tuyệt tình, cũng nể mặt tôi mà làm một mâm cơm ra trò. Trúc định dọn bát lên thì mẹ tôi ngăn lại. Bà bảo em là khách, những việc này để cho gíup vịêc làm. Mình phải biết vị trí của mình ở đâu mà cư xử. Thế rồi em ko dám động vào thứ gì, ngồi ở bàn chờ gíup việc bưng lên. Ba người ngồi một bàn, không khí căng thẳng như sắp bàn chuyện chiến sự. Tôi hỏi về chuyện chị gái và anh rể ở trong Nam hịên đang làm ăn thê nào để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cho đến khi gíup việc dọn đầy đủ các món lên. Mẹ tôi giơ đôi đũa chiếc dài chiếc ngắn, bực dọc gọi gíup vịêc. Bà mắng - Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Dọn cơm thì phải so đũa, bằng nhau thì hẵng đem lên. Chíêc dài chiếc ngắn, ăn làm sao đc. Cái gì cũng phải có giá trị tuơng xứng biết không? Bà quay sang hỏi Trúc. - Cháu xem đũa của cháu có bị thế ko? Có thì tráo đổi là xong, ngắn đi với ngắn, dài thì nên đi với dài. Cháu thấy có đúng không? Lại một câu nói đầy hàm ý, mong là Trúc ko chạnh lòng. Tự dưng tôi hối hận khi đưa em về đây. Trong bữa cơm, em thậm chí còn ko dám gắp thứ gì. Tôi hoan hỉ gắp cho mẹ trứơc, rồi gắp cho em miếng suờn nuớng. Em cuời, cảm ơn tôi. Nhưng than ôi vừa đưa lên mịêng em đã mắc ói, bụm mịêng đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi lo lắng chạy theo sau. Em nôn thốc nôn tháo mặc dù chưa ăn đựơc thứ gì. Em trở ra, guơng mặt xanh xao. Tôi lo lắng hỏi. - Em không khoẻ à? Hay khó chịu ở đâu? - Em không sao, chỉ là hơi khó chịu trong bụng chút thôi. - Em mệt thì để anh đưa về - Em không sao, vừa ngồi xuống đã bỏ về thì ko phải phép. Anh vào trứơc đi, em rửa mặt xong em vào. Tôi đành lủi thủi đi vào bàn truớc. Mẹ tôi chau mày khó chịu, bà bảo - Anh hỏi nguời ta, cơm nhà này có khó ăn đến mức phải nôn oẹ thế không? Mẹ tôi cố tình nói to để Trúc nghe thấy. Em dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, mặt lấm tấm nước, em luôn mịêng xin lỗi. Em có lỗi gì đâu chứ. Sao mẹ tôi ko chịu hiểu là nguời có thai cơ thể hay khó chịu, ăn uống ko ngon mịêng. Tôi dìu em vào ghế. Em e dè ngồi xuống, cầm đũa nhưng ko dám gắp, tôi động viên - Em cố ăn một chút đi, từ nãy em đã ăn đuợc gì đâu. Em cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa miếng suờn lên miệng một lần nữa nhưng thất bại. Em lại tiếp tục muốn ói. Mẹ tôi hắng gịong nói to - Thôi anh đưa nguời ta về, ngồi ăn như thế này còn gì là ngon nữa. Tôi vỗ nhẹ vào vai em, an ủi, bảo rằng tôi đưa em đi ăn cháo cho dễ tiêu. Em giấu mệt mỏi, cẩn thận chào mẹ tôi rồi buớc ra cổng. Tôi cùng chào mẹ rồi đi luôn. Không ngờ bữa cơm đầu tiên lại ra cớ sự này, tôi không trách gì em, vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi. Tôi dẫn e đi ăn cháo, trên đuờng đi, em bấn lọan tự trách mình ko tốt, gây thiện cảm xấu với mẹ tôi. Nhìn em tôi lại càng thuơng. Nguời con gái này vì tôi mà phải chịu cực khổ. - Em có cần phải mua gì tới không? Tôi hớn hở chạy ra xe đưa cho em gỉo hoa quả và bảo - Anh chuẩn bị hết rồi, giờ thì chỉ cần đến gặp mẹ chồng tuơng lai của em thôi. Ngồi trên xe, em cứ thấp thỏm ko yên, tôi phải công tác tư tuởng để em bớt hồi hộp. Cũng phải, lần đầu tiên gặp gỡ nguời lớn, lại trong hòan cảnh như thế này, ắt hẳn cô gái nào cũng lo sợ. Tôi luôn miệng trấn an em rằng mẹ tôi nhìn bề ngòai hơi sắc sảo, nhưng tính tình thì ko đến nỗi nào. Em có vẻ yên tâm hơn, nhưng tôi không ngờ cuộc gặp gỡ lại biến thành cuộc chiến tranh kinh hoàng mà nguời khơi mào lại chính là mẹ tôi. Cất xe vào gara, tôi dắt tay em lên nhà, mẹ tôi lúc bấy giờ đang ngồi ở phòng khách. Tôi lập tức dắt em đến gần mẹ, giới thịêu luôn - Mẹ, hôm nay con dẫn Trúc về ra mắt mẹ này. - Dạ, cháu chào bác ạ! Mẹ tôi vẫn đang chúi mũi vào mớ giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Tôi sót ruột lên tiếng - Kìa mẹ, khách đến nhà chơi, mẹ dẹp mấy thứ này sang một bên đi, lát làm sau. Mẹ tôi chau mày lộ rõ vẻ khó chịu, bả chép miệng nói bóng gío - Khách nào mà quan trọng hơn chỗ hóa đơn tiền tỉ này chứ? Trúc hoang mang nhìn tôi. Tay em run bần bật, tôi nắm tay em chặt hơn. Càng nghĩ càng ấm ức. Rõ ràng tôi đã thông báo cho mẹ tôi truớc về chuyện ra mắt. Vậy mà mẹ tôi lại hành xử dửng dưng như vậy, ko biết bà có ý định gì nữa. Hôm nay Trúc mặc một chíêc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, mái tóc đen buông xõa ngang lưng. Thọat nhìn đã thấy tóat lên vẻ hiền dịu. Tôi đã cố tình chọn cho em bộ váy này để mẹ tôi có thể hiểu đuợc, em là nguời giản dị, chỉn chu, nhưng thậm chí bà ko thèm liếc một cái xem khách nhà mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi bảo Trúc ngồi xuống ghế. Hai đứa tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi kiên nhẫn nói. - Mẹ có thể nghĩ là con ko nghiêm túc, con nông nổi nên mới quýêt định đi đến hôn nhân với Trúc. Nhưng từ trước tới nay, con ko có cảm giác với ai ngòai Trúc. Thế nên chuyện đám cuới lần này là con và cô ấy hòan tòan tự nguyện. Dù là mẹ ko hòan tòan tán thành, con biết là mẹ chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng mà con mong mẹ ủng hộ. Mẹ tôi gỡ cặp kính bỏ xuống bàn, lúc này bà nhìn thẳng về huớng chúng tôi. Bà hỏi lại. - Nghĩa là anh quýêt định rồi đúng không? Sau này không hối hận? - Vâng, tuyệt đối ko hối hận. - Vậy thì mẹ còn lý do gì để ngăn cản nữa? Chỉ sợ có nhiều thứ mà anh chưa kịp nhìn thấu thôi. – Mẹ tôi nói đầy ẩn ý. Bà ấy quay sang hỏi Trúc. - Cháu là nhân viên cấp duới của Bình đúng không? Em e ngại đáp lại ” Dạ, vâng “ - Vậy thì chắc cháu cũng hiểu, vị trí của thằng Bình là vị trí mà biết bao nhiêu nguời muốn ngồi vào. Công ty này đã họat động mấy chục năm nay, tiếng tăm trên thuơng trừơng ko phải là ko có. Trước giờ nó chỉ lao đầu vào làm việc, ko hề có tí kinh nghiệm yêu đuơng, nhưng nó ” Ong buớm ” bên ngòai ko bao giờ gây hậu quả. Có chăng lần này là một sự sai lầm, hay đúng hơn, biết đâu lại có bàn tay khéo léo sắp đặt. - Kìa mẹ!!! Tôi nghe đến đây thì lập tức muốn ngăn mẹ tôi lại. Mẹ tôi là nguời quá từng trải, mỗi lời nói của bà còn sắc hơn dao, chắc chắn sẽ làm tổn thuơng nguời nghe ghê gớm. Trúc mới tiếp xúc với bà lần đẫu nghe những lời này, làm sao cô ấy chịu nổi. Nhưng bà ko dừng lại, bà tiếp - Thằng Bình nó còn trẻ, nó chưa hiểu rõ về lòng dạ con nguời. Bác đã dạy bảo nó rất nhiều, nhưng nó hành động cảm tính nhiều hơn lý trí. Cho nên nó hay bị lợi dụng. Không biết cháu làm việc với nó nhiều, cháu có nhận ra điều đó không? - Dạ???? Trúc lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, em hoang mang đến nỗi sắp bật khóc. Mẹ tôi thấy thế bà khẽ nhếch mép cuời, có vẻ rất hả hê khi lần luợt dùng lời nói bại Trúc. Tôi không kiên nhẫn đuợc nữa. Tức tối đứng dậy, kéo luôn theo Trúc đứng lên. - Đủ rồi, mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Từ đầu đến cuối mẹ ám chỉ cô ấy gài con, lừa con. Chuyện cô ấy có thai là do con gây ra. Con là đàn ông, con chịu trách nhiệm là điều đuơng nhiên. Mẹ ko tán thành thì con cũng đã quýêt như vậy rồi. Con đưa cô ấy về. Tôi toan dắt Trúc đi thì bà gọi lại - Khoan đã, đã tới đây rồi thì dùng bữa cơm rồi về. Nhà này đâu hẹp hòi đến mức ko đãi khách đc một bữa. Mẹ dặn gíup việc làm cơm từ sớm rồi. Bây giờ dọn lên đuợc chưa? - Dạ, cháu cảm ơn bác, nhưng bác ko cần khách sáo đâu ạ, cháu ăn ở nhà rồi ạ - Sao? Chê cơm nhà bác khó nuốt à? - Không, không ạ, cháu ko có ý đó. - Vậy thì đừng từ chối. Nếu ko dễ gây hiểu lầm cho chủ nhà lắm. Tôi thậm chí còn hồi hộp hơn, cuộc đối thọai giữa hai nguời sặc mùi đạn. Tôi không dám tuởng tuợng sau này về chung một nhà cuộc sống sẽ ra sao nữa. Tôi thương Trúc vô cùng. Em hiền lành như thế kỉêu gì mẹ tôi cũng bắt nạt. Tôi tự nhủ, cuới xong phải ra ở riêng, nếu ko tôi cũng ko đc yên ổn ngày nào. Thôi thì lo từng chuyện một, giải quýêt từng thứ một đã. Mẹ tôi đi xuống bếp, Trúc biết ý nên cũng đi theo, vào phụ gíup dọn cơm. Tôi lo lắng bám theo sau. Tôi rất sợ lại xảy ra chuỵên gì. Hôm nay nhà tôi chuẩn bị khá nhiều món. Dù sao thì mẹ tôi cũng ko quá tuyệt tình, cũng nể mặt tôi mà làm một mâm cơm ra trò. Trúc định dọn bát lên thì mẹ tôi ngăn lại. Bà bảo em là khách, những việc này để cho gíup vịêc làm. Mình phải biết vị trí của mình ở đâu mà cư xử. Thế rồi em ko dám động vào thứ gì, ngồi ở bàn chờ gíup việc bưng lên. Ba người ngồi một bàn, không khí căng thẳng như sắp bàn chuyện chiến sự. Tôi hỏi về chuyện chị gái và anh rể ở trong Nam hịên đang làm ăn thê nào để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cho đến khi gíup việc dọn đầy đủ các món lên. Mẹ tôi giơ đôi đũa chiếc dài chiếc ngắn, bực dọc gọi gíup vịêc. Bà mắng - Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Dọn cơm thì phải so đũa, bằng nhau thì hẵng đem lên. Chíêc dài chiếc ngắn, ăn làm sao đc. Cái gì cũng phải có giá trị tuơng xứng biết không? Bà quay sang hỏi Trúc. - Cháu xem đũa của cháu có bị thế ko? Có thì tráo đổi là xong, ngắn đi với ngắn, dài thì nên đi với dài. Cháu thấy có đúng không? Lại một câu nói đầy hàm ý, mong là Trúc ko chạnh lòng. Tự dưng tôi hối hận khi đưa em về đây. Trong bữa cơm, em thậm chí còn ko dám gắp thứ gì. Tôi hoan hỉ gắp cho mẹ trứơc, rồi gắp cho em miếng suờn nuớng. Em cuời, cảm ơn tôi. Nhưng than ôi vừa đưa lên mịêng em đã mắc ói, bụm mịêng đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi lo lắng chạy theo sau. Em nôn thốc nôn tháo mặc dù chưa ăn đựơc thứ gì. Em trở ra, guơng mặt xanh xao. Tôi lo lắng hỏi. - Em không khoẻ à? Hay khó chịu ở đâu? - Em không sao, chỉ là hơi khó chịu trong bụng chút thôi. - Em mệt thì để anh đưa về - Em không sao, vừa ngồi xuống đã bỏ về thì ko phải phép. Anh vào trứơc đi, em rửa mặt xong em vào. Tôi đành lủi thủi đi vào bàn truớc. Mẹ tôi chau mày khó chịu, bà bảo - Anh hỏi nguời ta, cơm nhà này có khó ăn đến mức phải nôn oẹ thế không? Mẹ tôi cố tình nói to để Trúc nghe thấy. Em dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, mặt lấm tấm nước, em luôn mịêng xin lỗi. Em có lỗi gì đâu chứ. Sao mẹ tôi ko chịu hiểu là nguời có thai cơ thể hay khó chịu, ăn uống ko ngon mịêng. Tôi dìu em vào ghế. Em e dè ngồi xuống, cầm đũa nhưng ko dám gắp, tôi động viên - Em cố ăn một chút đi, từ nãy em đã ăn đuợc gì đâu. Em cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa miếng suờn lên miệng một lần nữa nhưng thất bại. Em lại tiếp tục muốn ói. Mẹ tôi hắng gịong nói to - Thôi anh đưa nguời ta về, ngồi ăn như thế này còn gì là ngon nữa. Tôi vỗ nhẹ vào vai em, an ủi, bảo rằng tôi đưa em đi ăn cháo cho dễ tiêu. Em giấu mệt mỏi, cẩn thận chào mẹ tôi rồi buớc ra cổng. Tôi cùng chào mẹ rồi đi luôn. Không ngờ bữa cơm đầu tiên lại ra cớ sự này, tôi không trách gì em, vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi. Tôi dẫn e đi ăn cháo, trên đuờng đi, em bấn lọan tự trách mình ko tốt, gây thiện cảm xấu với mẹ tôi. Nhìn em tôi lại càng thuơng. Nguời con gái này vì tôi mà phải chịu cực khổ. Theo Afamily Vợ hiền, xinh đẹp vẫn chưa đủ, vì sao đàn ông cứ phải ngoại tình mới vui? Đàn bà thường hay thắc mắc, tự hỏi hoặc tự trách mình, tại sao mình hiền lành, ngoan ngoãn, chu đáo với gia đình như thế này mà chồng vẫn chạy theo bồ? Mà các cô bồ một là ghê gớm, cũng chẳng phải hạng xinh đẹp cho lắm, cũng không phải là vợ thua về nhan sắc. Vậy mà, đàn ông vẫn...
Chẳng ai khi yêu mà không biết đến chữ ghen, càng ghen, chứng tỏ họ càng yêu và sợ làm tuột mất đối phuơng. Tôi đã từng nghĩ đơn giản, tôi ghen chứng tỏ tôi yêu vợ, và cô ấy sẽ vì thế mà cảm thấy bản thân cô ấy với tôi quan trọng đến nhuờng nào. Nhưng rồi, chính cái sự ghen tuông mù quáng, ghen bất chấp đã khiến tôi biến thành quỷ dữ!!!Tôi - 31 tuổi, đang là giám đốc một doanh nghiệp nho nhỏ mà cha tôi để lại, cuới vợ hơn 5 năm, chúng tôi đã có với nhau hai cô công chúa bé nhỏ dễ thuơng, bé lớn 5 tuổi, bé thứ hai 3 tuổi. Gia đình tôi là hình mẫu chung đáng mơ uớc ở xã hội hiện đại 1 vợ 2 con, nhà 3 tầng, xe bốn bánh!Vợ kém tôi hai tuổi, trước đây, chúng tôi học cùng một truờng đại học, tôi say mê cô ấy bởi vì cô ấy rất đẹp, rất hiền, và vẻ ngòai của cô ấy luôn toát lên sức hút khó nhiên, chúng tôi đến với nhau không hòan tòan vì tình yêu, mà chính tôi đã dùng thủ đọan để cuới đuợc cô ấy, điều này không ít lần khiến tôi trăn trở!!!không ít lần tôi thấy mình có lỗi với cô ấy, nhưng nhanh chóng sau đó cái cảm giác ấy bị vùi lấp, vì duờng như cô ấy chưa từng một lần trách tôi!Ngày đó, sau khi nhìn thấy em trong cuộc thi " sinh viên thanh lịch " của truờng, tôi đã tìm mọi cách để chinh phục, tiếp cận cô ấy. Tôi đi học bằng ô tô đưa đón, trên nguời luôn có những thứ hàng hịêu đắt tiền. Ngày đó hội con gái mê tôi lắm, ai cũng muốn làm bạn gái tôi dù chỉ một ngày, những cái đuôi theo sau tôi, gây ko ít phiền phức cho tôi. Nhưng duờng như em chẳng thèm để ý đến tôi. Ngày đó tôi ngạo mạn cho rằng có lẽ em giả vờ để làm giá với tôi, chứ theo tìm hiểu tôi đuợc biết em xuất thân từ một gia đình làm nông nghiệp ở duới quê, gia đình đông anh em. Cơ bản mà nói, nếu yêu đuợc tôi thì em chẳng khác gì vớ đuợc cục vàng, không có lý gì khiến em phải từ chối cả!Tên em là Trúc, cái tên nói lên tất cả, cái dáng nguời mảnh khảnh, gịong nói ngọt ngào, thái độ ôn nhu, không chỉ riêng tôi, mà cũng có đầy thằng điêu đứng vì em, nhưng tôi không sợ, mấy thằng tép riu ấy sao có thể sánh đuợc với tôi!Tôi bắt đầu tấn công em dữ dội, nào là tặng quà, tặng hoa, rủ em đi ăn uống nhưng em đều từ chối, tôi không dừng lại, tôi chơi chiêu lãng mạn hơn, bỏ ra một số tiền thuê đám nhóc nhảy nhót về biểu diễn ngay truớc cổng truờng, với hàng nghìn bông hồng xếp thành hình trái tim, băng rôn, khẩu hiệu treo đầy đuờng, trên đó đề tên rồi, em vẫn phũ phàng tự chối tôi. Tôi vẫn nhớ nụ cuời của tôi tắt ngấm khi cô ấy buớc về phía tôi, trong hàng nghìn con mắt nguỡng mộ, tiếng gào thét khàn cả cổ của đám con gái, khi cô ấy trao trả tôi bó hoa, và cất tiếng nói nhẹ nhàng - Xin lỗi, nhưng em có bạn trai rồi, mong từ nay trở đi anh đừng làm khó em nữa, những chuyện này anh nên làm với những cô gái khác thì tốt hơn!Tôi như bị tạt gáo nuớc lạnh vào mặt, một vài thằng tình địch nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê khinh thuờng, cố nén đau thuơng và nhục nhã, tôi lếch thếch ra về, giải tán đám đông!Quả đúng em đã có bạn trai thật, một thằng đúng chất sinh viên nghèo, học cùng truờng với dĩ tôi biết chuyện này vì hôm ấy tôi tình cờ thấy nó đèo em trên con xe đạp cà tàng, rẽ vào quán chè ven đừơng, ngồi trong ô tô trông ra, tôi không giấu đuợc nụ cuời nhếch mép chế nhạo, tôi thuơng hại cho em, rõ ràng e rất xinh đẹp, thiếu gì nguời để yêu mà phải yêu cái thằng vừa nghèo, vừa hèn như vậy, thay vì chỉ đuợc đi ăn mấy thứ rẻ tiền kia, em hòan tòan có thể ung dung thuởng thức những món ăn ngon trong những nhà hàng sang trọng cùng tôi kia mà!- Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, có gì mà ghê gớm, không có em này thì ta yêu em khác!Tôi tự nhủ và thỏa hịêp trong lòng mình như vậy, tôi tạm quên em trong vài ngày, tôi tìm đến những em chân dài, gợi cảm khác trong bar để giải sầu, các em ấy thậm chí còn phải xếp hàng để đuợc tôi chú ý, hà cớ gì tôi lại phụ các em đuợc!Chìm vào những cuộc vui, tôi những tuởng mình sẽ quên đuợc em, cô gái tên Trúc đã khiến tôi hao tổn tâm sức, rồi phũ phàng từ chối tôi như thế nào, thì ra tôi không quên đuợc em, tôi không tìm đuợc cô gái nào có nét tuơng đồng với em, không ai gíông em cả. Lòng tôi khó chịu vô cùng khi chứng kíên em tuơi cuời với hắn, khi chứng kiến hằng ngày hai nguời tình tứ đón đưa nhau đi học, đi làm lịêu còn có cơ hội chen chân vào hay không?Nhưng ông trời quả là biết chiều lòng nguời, đã tạo cho tôi cơ hội gần gũi hôm đó, trời mưa tầm tã , em đứng trú mưa ở trạm xe buýt duới cổng truờng, hình như em bị lỡ chuyến xe nên mọi nguời về hết, còn em đứng nhấp nhổm đợi chuyến sau, tôi cho ô tô lên gần sát vỉa hè, cơ hội lần này chắc chắn tôi phải nắm giữ, chỉ có lần này thôi. Hình như em sốt ruột lắm, một lát lại thấy em nhìn vào đồng hồ. Ơ mà thằng bạn trai của em đâu rồi, sao lại để em ngồi ấy. Mặc kệ!!! Tôi phải nhân cơ hội này mới đuợc, mở kính xe,tôi thò cổ ra ngòai, kệ những gịot mưa ào ào rơi lên tóc - Em lỡ chuyến xe à?Em không đáp, nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời, rồi lơ đãng nhìn về chiều xe búyt chạy, tôi chưng hửng nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm- Bạn trai em đâu? Sao hôm nay không thấy cậu ấy đón em? Bận gì à?Lần này em buộc phải trả lời tôi bằng ngôn ngữ nói, em chỉ trả lời ngắn ngủi- Lát anh ấy qua đón em!- Muộn thế này rồi, nhà em ở đâu hay để anh đưa em về, nh thấy em cứ nhìn đồng hồ suốt, đóan là em có việc cần đi gấp- Thôi, anh cứ về truớc đi, anh Tùng đến đón em ngay bây giờ thôi, cảm ơn ý tốt của anh!- Đi ô tô không nhanh hơn xe đạp à? Với lại trời đang mưa, em đi xe đạp thì uớt hết, em lấy địên thọai của anh, bảo với Tùng là ko cần đến đón, mưa gío thế này bắt cậu ta đi cũng cực cho cậu ta mà!Mặc cho tôi gia sức thuyết phục, em vẫn một mực từ chối, tính tôi vốn ko kiên nhẫn, nếu là đứa con gái khác, tôi đã cho over từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao, với em, sức chịu đựng của tôi có thể kéo dài thêm nữa. Tôi xuống nuớc thỏa hịêp- Bây giờ thế này, em chờ thêm một lúc nữa, nếu cậu ta không kịp đến, thì em để anh đưa về, anh cho xe sang bên kia đuờng chờ em, lát anh sẽ đánh xe sang, có đuợc không?Đuơng nhiên, kế sách của tôi quá hòan hảo, nên em không thể nào từ chối, em nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảm kích, thế là tôi buớc đầu thành công xe đi tôi cầu trời khấn phật cho cái thằng ôn kia không đến, như thế thì tôi mới có cơ hội. Trời mưa mãi không ngớt, tôi sót ruột ngồi chờ trong xe, nửa tiếng trôi qua, đúng là hắn không đến kịp, tôi hồ hởi đánh xe qua chỗ em, nói- Chắc Tùng bận không đến đuợc đâu, trời sắp tối rồi, để anh đưa em về!Em miễn cuỡng buớc lên xe tôi, không quên nhìn lần cuối về huớng nguợc lại, hình như em vẫn mong thấy bóng dáng của nguời yêu mình. Tôi thấy nhoi nhói trong lòng cái cảm giác ghen tuông một cách vô lý với thằng đó. Nhưng cố dằn lòng lại, tôi hỏi em- Giờ em muốn về nhà hay đi đâu?- Nếu không phiền, anh có thể chở em ra bến xe khách đuợc không?- Em đón ai à?- Mẹ em ở quê lên đây khám lại cái chân, bà bị ngã, đắp lá mãi không khỏi!- Trời, ra đón mẹ sao em không đi taxi ra, đằng nào lúc về nhà, em chẳng phải cho bà ngồi ở taxi, chờ bạn trai đi xe đạp đến đón làm gì, không lẽ đèo ba nguời trên cái xe đó sao?Em nguợng ngập giải thích- Anh Tùng chở em đến đó, rồi anh ấy về, em chỉ mất tiền taxi một chìêu thôi!Tôi quên mất, em là sinh viên, làm gì có tiền mà chi tiêu vào những khỏan ấy đuợc, chẳng bù cho tôi, tiêu tiền quen tay nên không bao giờ biết xót, tôi chợt chạnh lòng khi nhìn Em yên tâm, anh sẽ làm taxi cả hai chiều miễn phí cho em, mà nếu em thích, anh miễn phí cả đời cho em cũng cuời, cho xe chạy và bông đùa như thế, nhưng em không hề phản ứng, chỉ thấy nét hơi bối rối. Tôi quên mất, em đã có ngừơi yêu! Chắc ngòai hôm nay ra, tôi chẳng có cơ hội nào xe khách đông nguời, ai ai cũng cùng một tâm trạng mong chờ nhìn thấy bóng dáng nguời thân, Trúc thẩm thỏm nhón chân mong sớm nhìn thấy mẹ, cảnh chen chúc xô bồ, nóng nôi sau cơn mưa rào khi nãy khíên trán em lẫm thẫm mồ hôi. Có đôi lần tôi muốn đánh liều đưa tay lau nhẹ vệt nuớc bám trên da em. Ánh mắt em sáng bừng, mừng rỡ, chạy về huớng chuyến xe vừa đáp chuyến, từ trên xe, một nguời phụ nữ tóc búi thấp, guơng mặt hiền hậu, chân đi cà nhắc mau chóng thóat khỏi hàng nguời xếp hàng đi xuống. Em lao đến ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau khá lâu, tôi ko dám tiến lại vì nghĩ mình làm vậy rất vô duyên, sau cùng tôi mới có cơ hội lại gần tiếp chuyện với mẹ em. Mẹ em lên chữa bệnh nhưng lại mang một bọc vải to, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy bà ôm khư khư nó trên tay.
nếu được chọn lại em có lấy anh không