Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu . Tác giả: An Chỉ Manh. Chỉ vì một lần đi nhầm vào phòng tổng thống, cầm nhầm một tờ giấy, rồi lại.. vứt nhầm nó đi, thế là cô bị tên tổng thống ấy … Tổng Thống ᗷiếи Ŧɦái 2 2. Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 16: Yêu hay hận - doc … 3 3. Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu - Truyện FULL; 4 4. Truyện Cưng Chiều; 5 5. Tổng Tài Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 64: Ngược cẩu; 6 6. Ác Ma Cưng Chiều Vợ Yêu - Chương 53: Đổi cách xưng hô; 7 BẠN ĐANG ĐỌC [Hoàn][ĐM] Sau khi vứt bỏ tra công General Fiction. Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập hệ thống "Đại nghiệp ngược tra" 【 Thế giới một 】 Tra Hoàng đế Chương 1: Tổng thống truy nã cả nước. Tác giả: An Chỉ Manh. Cận Tư Hàn: Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh: Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt Bạn đang đọc truyện Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu Chương 137: Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn đi ngủ trên website Thế Giới Truyện. TRUYENFULL COM. Tìm kiếm. Tùy chọn × Hủy. Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu. Danh Sách Chương Chương 1: Thử thách hay nói thật Chương 2: Đừng để tôi gặp lại em! Chương 3: Đánh nhau Chương 4: Chẳng phải cô cần tiền sao? Chương 5: Ôn lại chuyện cũ Chương 6: Chấp nhận Chương 7: Em phải làm theo yêu cầu của tôi Chương 8: Năm tháng đã quên Chương 9: Tránh mặt Chương 10: Ai sợ ai Chương 11: Để tôi nhắc cho em nhớ Một giống gà lai tạo được mệnh danh là " gà nhỏ nhất thế giới " đang làm mưa làm gió trong cộng đồng những người yêu quý động vật ở Trung Quốc. Theo Bưu điện Hoa Nam buổi sáng (SCMP), trong những năm gần đây, gà rutin, loại gà lai giữa chim cút ngực lam và gà so xám QFtbOI. Tác giả An Chỉ ManhCận Tư Hàn Từ khi gặp em, tất cả mọi thứ đều trở thành tạm bợ. Mà tôi, không muốn tạm bợ. An Chỉ Manh Cho cô một người chồng hoàn mỹ, cô ngược lại biến anh ta thành kẻ tâm thần. Đêm mùa hạ, nhiệt độ nóng bức phả lên mặt con người. Đường phố yên tĩnh, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. két…… két……’ két…… két……’ vô số tiếng thắng xe đánh vỡ tĩnh lặng đường cô gái tóc hỗn loạn bị vây quanh ở giữa, hơn mười người đàn ông toàn thân đồ đen từ trong xe đi trực tiếp ấn cô vào trong xe, xe khởi động, đường phố trở lại yên tĩnh ban đầu một lần nữa. Nửa giờ sau. Trong một hàng những tòa lâu đài. “Tổng Thống tiên sinh, người tới rồi.”“Ừ.”Một người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lộ ra tia nghiêm nghị và duệ khí, tròng mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Dung nhan tuấn mỹ vô song, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.“Giao đồ ra đây.”“Thứ gì?” An Chỉ Manh mông lung, cô vẫn không hiểu vì lí do gì mà mình bị cả nước truy nã. Ba ngày qua, cô sống cực kỳ chật vật, trốn đông trốn tây, lo lắng đề Tư Hàn giương mắt đen lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống như một bậc quân vương, mắt đen nhảy lên lửa bị anh nhìn đến nổi da gà, chỉ sợ anh phán một câu đem mình đi xử tử. Đáy lòng phát run. “Tổng thống…… Tổng Thống tiên sinh, ngài có thể cho chút gợi ý không?”“Ba ngày trước, phòng riêng.” Giọng Cận Tư Hàn lạnh băng đến tận xương tủy. Ba ngày trước, quả đúng là cô có tùy tiện xông vào phòng riêng của phủ Tổng thống. “Tổng Thống tiên sinh, tôi biết tôi tự ý xông vào là không đúng, nhưng tôi thật không lấy bất cứ thứ gì bên trong.” Cô lần đầu nói chuyện chân thành như thế. Đôi mắt đen thâm thúy của Cận Tư Hàn tỏa ra tia lạnh lẽo. "Phụ nữ, nói dối chính là lấy sinh mệnh của mình ra đánh cược.”Giọng của anh vô cùng bằng phẳng, lại vô tình khiến cô rùng mình một cái giữa đêm hè nóng bức. “Tổng Thống tiên sinh, tôi thật sự thật sự không lấy bất cứ thứ gì bên trong.”“Ý của cô, tôi nghĩ sai rồi!!” Giọng nhạt nhẽo làm cô cảm giác mình hít thở có chút không thông. Mạo hiểm sinh mệnh, lại lần nữa phát run hỏi “…… Nếu không, ngài cho một gợi ý nữa đi. " Bỗng nhiên, trong đầu nhớ tới lúc mình vô tình đụng phải một người đàn ông, giống như nhặt được một tờ giấy. “Cái kia…… Tôi có nhặt được một tờ giấy……”“Giấy đâu?”Đầu cô lập tức cúi gằm xuống. “Nếu…… Nếu tôi nói, tôi đã ném tờ giấy đi rồi, ngài có thể, có thể hay không……”“Ném giấy, ừm...”Âm thanh đạm mạc nhưng nồng đậm ý uy hiếp, An Chỉ Manh mạnh mẽ tin tưởng nếu mình nói đã ném tờ giấy đi, anh sẽ bóp chết cô ngay lập tức.“Ha ha…… Không ném, không ném……” Nóng vội đi lên phía trước, cũng vì nóng vội mà không chú ý tới đôi chân dài của anh. Đảo một cái, cả người nhào về phía trước. Hai người thuận thế ngã xuống sô pha.“A……”Đợi cô mở mắt ra lần hai liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình. Cô dám dùng trinh tiết của chính mình thề, cô tuyệt đối không phải cố Tư Hàn cũng ngây người giây lát, mắt đen nhìn chằm chằm người nằm trên người mình, cánh môi truyền đến cảm giác mềm Chỉ Manh vừa định bò dậy, xin lỗi anh. Liền cảm giác một lực đạo rất lớn ném mình ra ngòai, ngã lăn trên đất, căm tức nhìn tên đầu sỏ gây tội còn ngồi an ổn trên ghế. “Này, cái đồ điên nhà anh có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không hả? ” Cô vừa xoa xoa hai cái mông đáng thương, vừa đứng lên. Vừa rồi cô nhìn thấy đáy mắt anh ngập tràn sự ghét bỏ, đậu má a! Kia chính là nụ hôn đầu tiên của cô a~Cô còn chưa ghét bỏ anh, anh lấy quyền gì mà ghét bỏ cô. “Cô - bẩn -!” Chỉ vì một lần đi nhầm vào phòng tổng thống, cầm nhầm một tờ giấy, rồi lại.. vứt nhầm nó đi, thế là cô bị tên tổng thống ấy truy nã toàn quốc!Cận Tư Hàn có ba luật lệ “Lúc thân mật, muốn chủ động. Cưng chiều em, không được trốn. Lúc tôi yêu, không được…… Ngừng.”An Chỉ Manh muốn khóc, còn dâu con người lạnh lùng kiêu ngạo! Quyết tâm không hạ mình trước uy quyền, nhất định phải chạy... ’.Em trốn, tôi sủng, sủng đến mọi người hạnh phúc choáng váng, ngọt tới sâu răng, nảy sinh tính đồng lòng của mọi người Giới thiệu Ebook Tác giả An Chỉ Manh Thể loại Ngôn Tình, Sủng Nguồn Sưu tầm Trạng thái Tới chương 453 Chương cuối Chương 453Giới thiệu truyệnChỉ vì một lần đi nhầm vào phòng tổng thống, cầm nhầm một tờ giấy, rồi lại.. vứt nhầm nó đi, thế là cô bị tên tổng thống ấy truy nã toàn quốc!Cận Tư Hàn có ba luật lệ “Lúc thân mật, muốn chủ động. Cưng chiều em, không được trốn. Lúc tôi yêu, không được…… Ngừng.”An Chỉ Manh muốn khóc, còn dâu con người lạnh lùng kiêu ngạo! Quyết tâm không hạ mình trước uy quyền, nhất định phải chạy… ’.Em trốn, tôi sủng, sủng đến mọi người hạnh phúc choáng váng, ngọt tới sâu răng, nảy sinh tính đồng lòng của mọi ngườiDownload Ebook Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu – An Chỉ Manh Tới chương 453Ebook Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu – An Chỉ Manh – Tới chương 453 Epub – Tới chương 453Ebook Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu – An Chỉ Manh – Tới chương 453 Prc/Mobi – Tới chương 453Ebook Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu – An Chỉ Manh – Tới chương 453 Pdf – Tới chương 453 Nam Giáp và Nam Ất lại nhìn nhau thật sâu, nhìn đến cô gái một phút trước quần áo còn chỉnh tại nhìn lại, chật vật không chịu nổi, quần áo vỡ vụn, dường như trong hơi thở còn có mùi máu tươi nhàn trong ánh mắt giao nhau đều rút ra một điều."Đắc tội tổng thống, thật đáng sợ "Anh ta sẽ không để cô chết ngay, mà sẽ để cho cô còn chút hơi thở tàn, sống không bằng họ lần nữa bội phục, cô gái kia đến giờ vẫn không biết mình bị chơi, còn mở miệng mắng nhiên người không biết, không sợ a!Hai người nhàn nhã đi theo phía sau, An Chỉ Manh vắt chân lên cổ mà chạy, đúng là cực khổ cá sấu vẫn đuổi theo sau, bức An Chỉ Manh muốn điên không phía đen như mực, nhìn đồ vật đều rất mơ hồ. Trốn thoát còn không kịp chứ đừng nói dựa vào cảm giác mà phán đoán."Phốc đông..." Lại một lần nữa vô tình ngã nhào trên càng thêm xui xẻo ngậm đầy miệng bùn, còn chưa kịp phun hết bùn ra, chân liền có cảm giác lạnh bị dọa cho sợ, lập tức bật dậy, vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy miệng vừa phun ra bùn. CŨng không quan tâm đến chuyện có nôn lên thân mình hay không nữa cá sấu đuổi theo hơn nửa giờ, mặc cho cô kêu khản cả giọng cũng không ai xuất hiện tại còn chưa phát hiện ra mình bị người ta đùa giỡn thì đúng là quá ngốc rồi. Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, cô cũng không thèm đếm xỉa đến điều đó."Cứu mạng a... Cứu mạng a... Tổng thống đại nhân, ngài anh tuấn tiêu sái, tuấn mỹ bất phàm, tính khí ôn hòa, bao dung độ lượng, nhất định sẽ tha thứ cho thiếu nữ ngây thơ như tôi đã vô tình mạo phạm...""Tổng thống đại nhân, tôi sai rồi, tôi sai rồi... Cứu mạng a... Chỉ cần ngài cứu tôi, ngài kêu tôi làm gì tôi cũng đều nguyện ý, tôi đều nguyện ý... Cứu mạng a...""Thật sao?"Thanh âm nhàn nhạt của Cận Tư Hàn lúc này mới vang cảm động phátkhóc, cuống cuồng gật đầu."Thật, tôi cái gì cũng đều nguyện ý, chỉ cần ngài cứu tôi, a..." Đàn cá sấu đằng sau vẫn đuổi theo không có dấu hiệu dừng cô không biết cụ thể, nhưng cô cũng biết chắc anh chính là nguyên nhân. Cô nhớ trước kia có nghe nói qua cá sấu được nuôi dưỡng tại nhà sẽ nghe lời chủ nhân của chúng, không ngờ lại là Tư Hàn nhìn thoáng qua người nào đó khóc lóc chật vật đến không chịu nổi nữa, nghĩ cũng đến lúc cho cô nghỉ ngơi một chút chết rồi, vậy đương nhiên sẽ không thể tìm lại tờ giấy cô liều mạng chạy, ngữ khí càng chậm rãi."Này – tờ - giấy, ở đâu!""Tôi nói, tôi nói, chỉ cần ngài kêu sủng vật của ngài lui đi, tôi đều nói." Giờ phút này, cô không còn lo chuyện chính mình đã ném tờ giấy kia đi, làm sao để rời khỏi đám cá sâu này mới là quan trọng nhất. "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy ai đó gọi tôi là lão già đáng chết, tên biến thái, bệnh thần kinh." Con ngươi lãnh đạm liếc cô một chút, nhưng cái liếc mắt này lại khiến cô giật Chỉ Manh cố dặn ra nụ cười cứng ngắc, trong lòng đã khóc thành biển."Ngài nghe lầm rồi, ngài tuyệt đối là nghe lầm rồi. Ngài còn trẻ như vậy, sao có thể là lão già chứ? Ai nói ngài già, kẻ đó hẳn là mù mãn tính rồi."Anh có chút đồng thuận gật đầu. "Ừm, người đó đúng là mù rồi." Cô gái này trình độ nói dối không chớp mắt sớm đã dày công tôi luyện rồi, không hề phải là nói lạnh lẽo, cô biết anh tuyệt đối là cố ý. Cái tên biến thái chết tiệt này, đúng là không ghi thù bình thường..CÔ giương hai mắt đẫm lệ nhìn anh."Tổng thống đại nhân, ngài... Ngài có thể kêu sủng vật của ngài về ngủ không? Hiện tại trời đã trễ thế này, ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt." "Trong tim em đều tràn đầy Cận Tư Hàn, em sẽ không bỏ qua bất kỳ lý do gì độc chiếm Cận Tư Hàn, nếu như anh thật thành người què, như vậy sẽ ít đi rất nhiều tình địch, em sẽ độc chiếm Cận Tư Hàn, ở trong tầm tay, âu da!" Cô cười híp mắt, có chút đắc ý. "Đần độn." Cận Tư Hàn cười, đúng vậy, cô là An Chỉ Manh. Cô yêu anh như anh yêu cô, thâm trầm, khắc cốt. bên ngoài phòng bệnh bởi vì tổng thống đến, lật trời. "Oa, tôi nói cho chị nghe, tổng thống cũng ở phòng bệnh này! Siêu cấp đẹp trai!" "Đúng đúng đúng, quả thực đẹp đến không thể tả!" "Âu Âu Âu! em muốn sinh con cho anh!" ... An Chỉ Manh vừa ra khỏi phòng bệnh nghe thấy mấy y tá đang hưng phấn nghị luận, quả nhiên, Cận Tư Hàn, cũng là có thể chiêu lạn đào hoa. An Chỉ Manh lạnh lùng nhìn cô y tá hưng phấn, lập tức, điện thoại cho viện trưởng bệnh viện. "Viện trưởng." "cô là ai?" "Tôi là An Chỉ Manh." "vâng, An tiểu thư có dặn dò gì?" "Đem giường bệnh của tôi chuyển đến trong phòng bệnh của Cận Tư Hàn, tôi mặc kệ ông dùng phương pháp gì, có biện pháp nào không, lúc trời tối tôi muốn nhìn thấy hiệu quả." An Chỉ Manh cúp điện thoại, cười lạnh vài tiếng, sinh con sao? A a a a. "Manh Manh?" Cận Tư Hàn tỉnh lại liền thấy gian phòng của mình thêm một cái giường, An Chỉ Manh đang ngồi đó, nhe răng trợn mắt với anh. "anh xem, em tới rồi." An Chỉ Manh cười hì hì một tiếng, bổ nhào vào trong ngực anh. "Manh Manh " Cận Tư Hàn sờ mái tóc dài mềm mại của An Chỉ Manh, hơi nhíu lông mày, ánh mắt không tự chủ được dời xuống, rơi vào thương tổn trên đùi của mình không cách nào đứng thẳng, than thở một tiếng "bây giờ anh thế này, nửa tàn phế, em có ghét bỏ không?" An Chỉ Manh khó chịu cong miệng lên " ghét bỏ? Làm sao lại ghét bỏ?" Nói xong ôm lấy anh, chậm rãi xoay người, dựa đầu vào lồng ngực mạnh mẽ, kiên định lắc đầu, cười trêu ghẹo "Như vậy thật tốt! không có người tranh cùng em rồi!" Sờ lấy khuôn mặt non mềm trong ngực, trong lòng vạn phần nhu tình. Có thể gặp em, thật sự là anh có phúc ba đời. "Cốc cốc " Hai người đang vuốt ve an ủi nhau, cô y tá nhỏ mặt ngượng ngùng đẩy xe hộ lý đi tới. "Tổng thống đại nhân, ngài nên thay thuốc rồi." Cô y tá nhỏ mặt đỏ hồng hồng, rón rén cầm thuốc đi tới. "Ừm, đến đây, tôi giúp cô." An Chỉ Manh cười cười, bản thân tránh ra, tránh ra bên cạnh để cô y tá nhỏ thay thuốc. tay cô y tá nhỏ tiếp xúc băng vải, trong lúc lơ đãng ánh mắt thoáng nhìn gương mặt tuấn tú của Cận Tư Hàn, nhất thời run tay, mặt đỏ như Tôm Hùm. Đây chính là tổng thống đại nhân trong truyền thuyết, nghe nói lần này sở dĩ thụ thương cũng là bởi vì tại khu cứu nạn, trời ạ, lại phụ trách trai đẹp, sắp mê chết người rồi! "Y tá, cô vẫn khỏe chứ?" An Chỉ Manh luồn tay vào trong tóc Cận Tư Hàn, cẩn thận vuốt nhẹ, có chút bất mãn chu môi " làm sao mặt hồng như vậy?" Cận Tư Hàn nắm bàn tay nhỏ của cô, nhếch môi cười khẽ, không nói gì. bộ dáng Manh Manh ăn dấm, đáng yêu chết rồi, để cho người ta nhịn không được muốn ăn tươi nuốt sống. "A? Không có việc gì không có việc gì." Cô y tá nhỏ lúc này mới hồi hồn, áy náy cười cười với Cận Tư Hàn. "Tốt rồi." Cô y tá nhỏ thu thập xong tâm tư, rất mau làm xong việc rồi. Trước khi đi thu những hộp thuốc này, Nhìn thấy dáng vẻ Cận Tư Hàn cùng An Chỉ Manh anh anh em em, không nhẫn được vẫn lên tiếng nhắc nhở "cái kia, mấy ngày nay thụ thương, phải tránh chuyện phòng the khục khục..." Lời vừa nói ra, lập tức An Chỉ Manh đỏ mặt, thoáng nhìn Cận Tư Hàn cười rạng rỡ, không khỏi hung ác vặn cánh tay người này một cái. "đau...." Cận Tư Hàn hít một hơi khí lạnh.

tổng thống cưng chiều vật nhỏ đáng yêu